Bài 1:
"Ai sẽ yêu em khi xuân thì đã lỡ
Phấn son nhòa, khuôn mặt nhiều nếp nhăn
Ai yêu em khi đã quá mùa trăng
Đêm sương lạnh, tâm hồn em héo úa
Ai sẽ yêu em? Ai sẽ yêu em?
Yêu là gì? Vĩ nhân ngàn năm hận
Thời con gái nõn nà, trai theo đuổi
Qua thai kì, ân ái cũng nhạt phai
Còn đâu nữa những đêm trăng hò hẹn
Còn đâu nữa bao chờ đợi nắng mưa
Sợ cô đơn, em yêu trong mù quáng
Tan nát lòng, em thề chẳng tin trai
Vì sợ yêu, ôm ấp mãi đêm dài
Vùi thân xác trong căn phòng cô lẻ
Ôm cô đơn như nhân tình quạnh quẽ
Thổn thức lòng, sức sống trẻ dần phai.
Tìm đâu thấy 1 tình yêu vô thượng?
Không ghen tuông, không ràng buộc hỡi em?
Không chán chê, không lạnh nhạt hững hờ?
Mà ngọt ngào như lần đầu gặp gỡ?"
(Tuổi thọ của con người quá bé nhỏ so với sự hiện hữu của vũ trụ, phàm nhân dù thông thiên văn địa lý, mưu mô chước quỷ, phù phép tàng hình thì cũng không bao giờ thoát khỏi vòng đọa đày. Ai cũng giành phần khôn lanh hơn nhưng nào biết rằng so với vũ trụ thì loài người chỉ là 1 đứa bé sơ sinh và trong tình yêu hạnh phúc cũng như thế!)
(Ai yêu em? - Thiên sứ tình yêu: Hạnh Anh Nhi)
"Vầng trăng xưa ai nỡ bẻ làm đôi
Để đêm nay trăng buồn không soi sáng
Ta với nàng trong đêm đen quờ quạng
Chút ân tình nhấm nháp được bao phen
Hỡi văn nhân thi sĩ ngàn năm trước
Nếu được một lần sống lại chốn trần gian
Vần thơ xưa liệu có chắp cánh hồn ai
Khi cõi đời vốn bao điều nghiệt ngã
Nghĩ về sóng, ai cũng cho rằng sóng vỗ
Nào ai hay, sóng chẳng muốn vỗ về
Bởi sâu thẳm, biển tâm đang cuồn cuộn
Nên sóng lòng trỗi dậy, vỗ bờ thôi.
Có bao giờ sóng hỏi
Bờ cát có tự bao giờ
Để đêm đêm sóng vỗ
Có bao giờ bờ cát hỏi
Sóng có tự bao giờ
Mà ngày ngày vỗ sóng
Chất mặn của biển xanh
Cũng đổi thay tùy chỗ
Lòng ta đối biển đêm
Chưa bao giờ thay đổi
Đêm nghe tiếng sóng xa
Thương cuộc đời phong ba
Như biển kia muôn thuở
Chưa bao giờ bình yên..."
(Cảm tác trào dâng, một mình ngắm biển đêm, rì rào sóng vỗ bờ)
(Hạnh Anh Nhi)